Sunday, January 29, 2012

.XUÂN NHỚ MẸ






Xuân về con thắp trầm hương

Dâng tình lên cõi tiếc thương mẹ hiền

Chung quanh con: những đứa em

Số phần là mỗi nỗi niềm riêng tư

Mẹ như chiếc lá mùa thu

Vàng rơi xuống cõi vô ưu mịt mùng

Mẹ như âm điệu ngũ cung

Ru con ngủ giữa nghìn trùng ca dao

Mẹ như ngọn lửa nhiệm mầu

Sưởi tan lạnh giá buốt sầu đời con

Bây giờ nước đã về nguồn

Đành cho sông cạn núi mòn trơ vơ

Bây giờ chia cắt đôi bờ

Mẹ đi, con sống bơ vơ xứ người

Nhớ xưa Mẹ đã có thời

Xuôi Nam tìm kiếm cuộc đời tự do

Phất phơ như một ngọn cờ

Nuôi con bằng những ước mơ thành tài

Rồi...giang sơn bỗng đổi thay

Rồi...bầy con bỗng trắng tay cơ hàn

Mẹ buồn thân phận phù vân

Tiếc thương vận nước, khóc than vận nhà

Đứa con theo biển đi xa

Tự do tìm giữa xót xa xứ người

Bây giờ xum họp một nơi

Mẹ vừa nở được nụ cười đoàn viên

Niềm vui tiếp nối ưu phiền

Xuôi tay Mẹ sớm về miền vô ưu

Mẹ ơi! nước mắt giã từ

Dành cho ơn Mẹ vẫn dư trong đời

Xuân này thiếu vắng Mẹ rồi

Đành ôm hình Mẹ viết lời tiếc thương...

               *PHẠM HỒNG ÂN

                 (21/01/2012)

No comments:

Post a Comment