.
SỐ ÐÀO
HOA
*Phạm Hồng Ân
Cách
đây vài
năm, tình cờ
ngao du trên Phố Ảo (online), tôi bỗng
bắt gặp
một trang Web sáng tác thơ văn có một tên rất trữ tình : http://trinhnu.net/. Thấy trang Web có nhiều người làm thơ thời trước, tôi liền gia nhập Member, rồi
post lên một bài thơ nói về trận bão tuyết ở Chicago,
khi tôi chứng
kiến tận
mắt lúcđi
thăm thằng
con cách đây vài năm.
*CHICAGO
Chicago. Bão tuyết. Tan.
Rừng cung tay đứng bạt ngàn. Khẳng khiu.
Sông
đong băng giá. Buồn thiu.
Phố nằm vùi dưới tịch liêu. Bạc đầu.
Sầu ta trắng xóa đỉnh cao
Ðời buông thạch nhũ lao đao cội nguồn
Cuộn nhau trong đất trời buồn
Ðôi
chân Bắc
Mỹ. Linh hồn
Cửu Long.
Bài
thơ vừa post lên, chưa
ăn xong bữa cơm, tôi đã thấy xuất hiện dòng góp ý dễthương của một người thơ nữ ký bút hiệu là Cỏ Dại.
- Xin gửi chút nắng Cửu Long sưởi ấm đôi chân tha phương nơi Bắc Mỹ. Hãy email về em codai@....để trao đổi thơ văn. Em muốn giữ những vần thơ băng giá đó, cho toan tính
riêng, có được chăng?
Lời góp ý đầy lãng mạn này như một mũi tên tình cảm cắm phập vào trái tim. Tôi xôn xao, bồi hồi, suốt đêm không ngủ được. Em muốn giữ những vần thơ băng giá, cho toan
tính riêng...để làm gì? Em muốn trao đổi thơ văn hay trao đổi tình cảm? Bâng khuâng vài
phút, tôi vội vàng hồi âm cho Cỏ Dại. Thế là thơ qua thơ lại, thơ tới thơ lui, chẳng bao lâu những
bài thơ của tôi chỉ nắn nót tặng riêng cho Cỏ
Dại. Trong thời gian này, tôi lại
nhận thêm dòng góp ý của một người thơ nữ khác, có bút hiệu
là Hoa Sầu Ðông.
- Sầu Ðông
rất thích đọc thơ Anh. Vì thơ Anh sâu lắng, ngôn từ lạ, mang hơi hướm của phong trào thơ Mới. Ý thơ luôn ẩn dấu trong ngôn từ một cách rất nghệ thuật. Hãy "open your heart", email về hoasaudong@...em sẽ kể cho anh một câu chuyện. Trân trọng.
Trời Ðất! Lời góp ý của Cỏ Dại vừa làm lòng tôi dậy sóng ba đào, cho mãi đến hôm nay chưa
lắng đọng được. Bây giờ, tới lượt góp ý của Hoa Sầu Ðông, như cơn bão lớn đổ ập xuống trái tim tôi một cách dữ dội. Tôi trăn trở suốt ngày. Tôi rạo rực suốt đêm. Rồi mơ mơ màng màng nhớ
lại thời
trai tráng vừa qua. Cuộcđời tình ái của tôi, cho đến
hôm nay, trơn tru và trong sạch như một tờ giấy trắng. Bây giờ, 60 mùa xuân trắng
phếu trên tóc, 60 năm lên voi xuống
chó trôi dạt bốn phương...dù có chờ đợi mỏi mòn...cũng chẳng thấy bóng ma nào khác lởn vởn quanh tôi, ngoài
bà vợ lù khù độc
nhất vô nhị?
Bây giờ sắp hết "xí quách" rồi, chẳng lẽ số đào hoa mới bắt đầu phát tiết sao? Tuy lý trí can dự vào tình cảm,
từng phút từng
giây lay động tâm hồn tôi bằng những tiếng gào thét nặng nề: "già
dê", "già ham vui", "trâu già khoái gặm cỏ non"....Nhưng con tim có lý lẽ
riêng của nó. Khi yêu, nó có thể mãnh liệt vượt qua thành kiến,
phá tung mọi rào chắn, mọi trật tự xã hội. Thằng cha nào đã ví von sai lầm
câu "trâu già khoái gặm cỏ non". Trâu già nào không tìm cỏ non để gặm, không lẽ ngu si đến độ gặm cỏ già cho đau dạ dày chết sớm hay sao? Hơn nữa, có ông tiến sĩ vật lý học 82 tuổi nào đó bên Tàu vừa cưới cô học trò mới tròn 20 cái xuân
xanh. Thiên ha cứ tưởng cô học trò khoái gia tài
kếch xù của
ông tiến sĩnọï. Khi báo chí phỏng
vấn, mọi
người mới
ngả ngửa
ra, cô ta xác nhận cô yêu ông tiến sĩ bằng tình yêu chân thật, tình yêu đầu
đời
dành riêng cho người thầy có tài năngđáng khâm phục. Hơn nữa, ông bà ta có câu ca dao như vầy :
Chồng già
vợ trẻ là tiên
Vợ già
chồng trẻ là duyên ba đời.
Thú
thật,
tôi không muốn có " duyên ba đời", tôi chỉ
mong được làm "tiên" bay dzung dzăng dzung dzẻ...cho
sướng tấm
thân.
Ngày
một
ngày hai trôi qua, tôi vẫn cặm cụi viết mail cho Cỏ
Dại, đồng
thời cũng
lén lút nắn nót những vần thơ cực kỳ lãng mạn gửi đến Hoa Sầu Ðông. Chẳng bao lâu, tôi nhận được bức thư dài thòng thọc nhưtoa xe lửa. Bức thư làm tôi tá hỏa
tam tinh, khiến những ước mơ lạthường của tôi bỗng chốc tiêu tan ra mây
khói.
Dear anh Ân,
Trước
tiên, xin anh hãy "open your heart"để nghe
em tâm sự. Và em cũng thành thật xin lỗi anh, vì cốtình
lôi anh vào niềm đau không lối thoát của em. Em là người đàn bàđã có chồng và đang nuôi dưỡng hai đứa con còn thơ dại. Cuộc sống rất ổn định vì em là một nghiên cứu sinh cấp cao về cancer skin ởbệnh viện Manchester.
Nhưng cuộc sống dư dật không mang lại hạnh phúc cho em, trái lại, nó mang đến cho em niềm đau dai dẳng trải dài hơn mười mấy năm nay. Nhiều lần, niềm đau đó đã vật em ngã quỵ, nhiều lần em muốn tìm đến cái chết để kết thúc cuộc đời. Khổ thay, khi những viên thuốc độc vừa kề đến miệng, em bỗng nghe tiếng khóc vang dội của trẻ thơ và tiếng CHÚA linh hiển trên cao...làm em
hoang mang tỉnh giấc, vội vàng quăng nhúm thuốc khốn nạn vào toilet.
Anh biết không? Niềm đau không lối thoát đó chính là người cha hai đứa con em, là người chồng trác táng, suốt ngày
chỉbiết cờ bạc ăn chơi, ban đêm lên mạng gạ gẫm gái tơ, rồi tìm cách chiếmđoạt thân xác của người ta. Ngay từ năm đầu tiên, em đã tha thứ cho chồng em nhiều lần. Em lấy sự cao thượng làm nền tảng và luôn cầu nguyện CHÚA hãy đoái hoài và dẫn dắt chồng em trở lại nếp sống trong sạch. Nhưng rồi chỉ được vài tuần, chồng em lại mềm yếu trở lại con đường cũ, rốt cuộc...vẫn chứng nào tật nấy. Mười mấy năm nay, em luôn bị hành hạtừ thể xác đến tinh thần, niềm đau mỗi lúc một đau thêm. Hằng đêm phải dùng thuốc an thần mới mong dỗ được giấc ngủ.
Bây giờ, chồng em đang chuẩn bị gây thêm một tội lỗi nữa! Trung tuần tháng tới, chồng em sẽ về Việt Nam
thăm CỏDại. Hai người đã thư qua thư lại trên Net lâu rồi, và đồng lòng hẹn hò sẽï gặp nhau vào một ngày nào đó. Anh biết, số phận Cỏ Dại sẽra sao rồi! Tội nghiệp, xem trong mục tiểu sử ở Net thơ, Cỏ Dại chỉlà cô bé mới lớn, vừa chập chững bước chân vào đời. Em không muốn Cỏ Dại là miếng mồi ngon của chồng em. Em không muốn cô bé sống quặn đau với niềm đau mà em đã khổ sở trải qua. Hơn nữa, em muốn ngăn cản hành động tội lỗi của chồng em. Em nguyện cầu CHÚA hãy xót thương hoàn cảnh em, giúp em có nghị lực để phấn đấu vượt qua những khó khăn này.
Em biết, Cỏ Dại là bạn thơ hay có thểlà bạn thân , bạn tình của anh không chừng?Em hoài nghi vậy thôi, vì gần đây thấy có những bài thơ của anh xuất hiện trên Net chỉ dành tặng riêng cho Cỏ Dại. Nếu có thật lòng nghĩ đến gia đình em, thật lòng thương yêu Cỏ Dại, anh hãy giúp em tìm cách ngăn cản cuộc tình gian dối này. Ðược vậy, anh sẽ là ân nhân của cả ba người. Em vô vàn biết ơn anh và đội ơn này suốt đời.
Respectfully
HOA SẦU ÐÔNG
Trời Ðất! Số đào hoa đâu không thấy, chỉ thấy sắp mang họạ vào thân. Tuy vậy,
bức thư
đầy nước
mắt của
Hoa Sầu Ðông đang
đánh thức lương tri, đánh thức lòng nhân ái đã
có sẵn trong máu huyết của dòng họ tôi. Tôi vội
vã hồi âm, đính
chánh cho nàng biết, tôi với Cỏ Dại chỉ là bạn thơ quen trên Net,
không phải là bạn thân hay bạn
tình gì đâu! Ðồng thời, tôi cũng mềm mại dùng lời CHÚA an ủi người đàn bà bất hạnh này, rồiø hứa sẽ tìm mọi cách để ngăn cản hành động chiếm đoạt tội lỗi của người chồng với Cỏ Dại. Tôi khuyên Hoa Sầu Ðông hãy trao gánh nặng cho CHÚA, trao yêu thương hoàn toàn cho con thơ và cốgắng phấn đấu vượt qua hoàn cảnh khổ đau hiện tại.
Email
gửi đi, sau khi nghĩ
lại, tôi bàng hoàng và ưu tư khôn cùng. Làm cách
nào đểngăn cản hành động sở khanh của tên chồng hư đốn nọ với Cỏ Dại? Chẳng lẽ bay ù về Việt Nam,để rồi hai Việt Kiều : một trẻ một già giành giựt nhau vì một
cô gái hay sao? Mà nếu điều đó xảy ra...thì người ôm đầu máu chạy vềMỹ chắc chắn là thằng tôi nhục nhã này! Nghĩ
tới nghĩ lui, nghĩ
xuôi nghĩ
ngược, tôi chợt
nhớ đến thằng cháu tên Thành ở Việt Nam.
Thằng
này là thằng cháu thân thiết nhất, vừa độc thân vui tính, vừa trẻ tuổi tài hoa, vừa
có lòng thương người chẳng thua gì tôi. Như kẻ chết đuối vớ được phao, tôi chụp
vội điện thoại, gọi ngay cho nó.
-
Thành đó
hả? Chú đây!
Mày khỏe không?
-
Ô! Chú! Có chuyện gì không mà chú gọi con nửa đêm vậy?
-
Trời Ðất! Bên đó nửa đêm hả? Sorry, tau có chuyện hệ trọng cần nhờ mày giúp dùm.
-
Ðược rồi, Chuyện gì? Chú cứ nói đi!
Tôi
thao thao kể
hết đầu
đuôi
cho thằng Thành, rồi ngậm ngùi năn nỉ nó.
-
Hoàn cảnh
người ta bi thương như vậy đó. Mày làm ơn thay tau giúp dùm họ.
-
Cái cô CỏDại nọ, đối với Chú như thế nào?
-
Trời ơi! Chỉlà bạn thơ trên Net, chứ không phải bạn thân hay bạn
tình chi hết!
-
Bạn thơ?Chú nghĩ sao mà một ông già 60 đi
làm bạn thơ
thẩn với
một cô gáiđôi
mươi?
-
Tau có biết
cổ đôi mươi đâu? Nhưng chuyện đó chẳng quan trọng, vì tau chưa
gặp mặt
cổ bao giờ.
Quan trọng là mày có sẵn sàng gúp đỡ
người ta không?
-
Dĩ
nhiên là con sẵn sàng rồi, nhưng giúp thế nào?
-
Ngay ngày mai, mày đến nhà Cỏ Dại, xưng tên tau, nói là ở Mỹ mới về, rồi cốgắng dùng tình cảm
để kéo cô ta về phía mày. Trung tuần tháng này, thằng
Việt Kiều
về, nó sẽ
hỏng chân, không hại được cô ta.
-
Cần gì
phải dùng danh xưng việt kiều của Chú để lừa dối người ta. Cháu sẽ đến với cô ta bằng tình cảm thật. Chú chờ xem!
-
OK, Tùy mày. Miễn mày có lòng nhân ái trong vụ này là được rồi.
Tôi
thở
phào như trút đi
một gánh nặng,
sau khi đọc địa chỉ và số phone của Cỏ Dại cho thằng Thành.
Vài
tháng sau, nửa
đêm đang ngủ say sưa, bỗng nghe tiếng điện thoại inh ỏi reo vang. Tôi uể oải vói tay cầm ống nghe. Bên kia đầu dây tiếng thằng Thành hớn hở, oang oang một
cách sung mãn.
-
Chú ngủchưa? Ðang làm gì đó?
-
Thằng
quỉ,có kết
quả gì chưa
mà nửa đêm gọi um sùm vậy?
-
Thì lúc trước
chú cũng gọi
con nửa đêm. Vậy là huề.
-
Còn...còn vụ
đó ra sao? Tau gọi
mày hoài, lúc nào cũng bận phone?
-
Bận
phone, vì con đang nói chuyện với người yêu. Có lúc suốt
ngày ôm điện thoại, còn thì giờ nào cho chú nữa?
-
Trời Ðất! Bận suốt ngày với người yêu? Vậy là vụ kia mày "xù" rồi phải không?
-"Xù"
sao được.
Chú có biết người yêu con là ai không?
-
Người
yêu mày mắc mớ chi đến tau mà biết?
-
Bỡi vậy cháu mới gọi chú nửa đêm để báo tin vui. Tin
vui mà gọi nửa đêm mới hấp dẫn, mới romantic. Bây giờ, cháu nhường điện thoại cho người yêu cháu nói chuyện với chú.
Tiếng con gái trong trẻo, cất lên một cách nhỏ nhẹ.
-
Chào chú. Cháu là Cỏ Dại đây! Ðọc thơ chú lâu rồi, hôm nay mới được hân hạnh nói chuyện
với chú.
Tôi
ngẩn ngơ giây lát, lập
cà lập cập
như có ai nhét miếng chanh vào cổ
họng.
-
Trời Ðất! Cỏ Dại là người yêu thằng cháu tui?
-
Dạ. Anh
Thành đã cứu
cháu thoát khỏi bàn tay tội lỗi của tên sở khanh quỉquyệt.
Tôi
chợt nhớ cái email đầu tiên của Cỏ Dại.
-
Cháu còn cất
dành bài thơ Chicago
của chú
không? Bài thơ mà cháu viết những lời như: " muốn giữ vần thơ băng giá...cho toan tính riêng "???
Cỏ Dại khúc khích cười.
-
Ồ! Cháu
nhớ. Cháu muốn
sưu tầm
những bài thơ
mùa đông của
các tác giả trên thế giới...để làm tài
liệu
riêng cho luận án ra trường của cháu đấy!
-
Trời Ðất! Vậy mà...chú cứ lảng xẹt...tưởng tượng tùm lum.
-
Bây giờchú
nói chuyện với anh Thành nha! Chúc chú một đêm ngon giấc và bình an.
Giọng thằng Thành oang oang trong máy như một viên chỉ huy trong
trận
chiến thắng
vinh quang.
-
Chú ơi!
Chú ví như Lão Tơ Hồng đã cố tình se duyên cháu
với Cỏ
Dại. Cháu thành thật cám ơn chú thật nhiều. Cỏ Dại là một cô gái tuyệt
vời. Năm
sau, chúng cháu sẽ cưới nhau. Nhất định chú phải về để chung vui với chúng cháu nha!
-
Chắc chắn rồi, làm sao chú có thể bỏ thằng cháu có lòng thương người y chang như chú được?
Phần Cỏ Dại coi như xong. Cô ta đã
may mắn rơi
vào vòng tay đầy thương yêu của thằng cháu rồi. Chỉ tội nghiệp Hoa Sầu Ðông, chẳng biết người chồng sau khi thua trận, có hối hận trở về xum họp với gia đình không? Mấy lúc gần đây, Hoa Sầu Ðông đã không còn hồi
âm email tôi nữa, mặc dù tôi cứ đều đều hỏi thăm và an ủi không ngừng. Bức thư cuối cùng cô gửi
cho tôi đẫm đầy nước mắt, khiến cho niềm đau của cô thật sự không
lối
thoát.
Dear Anh Ân,
Hôm nay em vừa đi xét nghiệm máu. Bác sĩ cho biết vì uống thuốc an thần quá nhiều, nên lượng bạch huyết cầu của em tăng lên và tuyến tụy sưng lớn. Em bịbệnh này rất lâu, từ lúc chồng em sống trụy lạc với những ngườiđàn bà khác. Em không muốn điều trị, vì muốn sớm trở về bên chân CHÚA lánh xa mọi tội lỗi trần gian. Nhưng nay nhìn lại hai đứa con thơvô tội, em thấy cần phải tiếp tục sống, cần phải tích cực điều trị.
Vài hàng tâm sự cùng anh, bây giờ em phải đi làm. Chúc Anh một ngày vui tươi và
bình an.
Ngàn lần biết ơn Anh.
Hoa Sầu Ðông
Thật ngậm ngùi và xúc động
khi đọc đi đọc lại bức thư cuối cùng Hoa Sầu
Ðông gửi cho tôi. Và hiện giờ tôi chỉ biết cầu nguyện CHÚA, hãy thương xót và đoái thương đến một thân phận chịu lắm đọa đày.
*PHẠM HỒNG ÂN
(Escondido,
06/11/2011)